VII. KINH SÁU XÚC XỨ (Chaphassāyatanasutta) (S. I. 112)
153. Một thời, Thế Tôn trú ở Vesāli (Tỳ-xá-ly), Đại Lâm, chỗ Trùng Các giảng đường.
Lúc bấy giờ, Thế Tôn đang thuyết pháp cho các Tỷ-kheo về sáu xúc xứ; khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ. Và các vị Tỷ-kheo ấy hết sức chú tâm, hết sức chú ý, tập trung mọi tâm tư, lắng tai nghe pháp.
Rồi Ác ma suy nghĩ: “Sa-môn Gotama này đang thuyết pháp cho các Tỷkheo về sáu xúc xứ; khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ. Và các Tỷ-kheo ấy hết sức chú tâm, hết sức chú ý, tập trung mọi tâm tư, lắng tai nghe pháp. Vậy ta hãy đi đến Sa-môn Gotama và làm mờ mắt các Tỷ-kheo ấy.”
Rồi Ác ma đi đến Thế Tôn; sau khi đến, Ác ma hét lên một tiếng to lớn, khủng khiếp, dễ sợ, như đất bị nứt vỡ.
Rồi một Tỷ-kheo nói với một Tỷ-kheo khác:
– Này Tỷ-kheo, Tỷ-kheo, hình như quả đất này bị nứt vỡ.
Khi nghe nói vậy, Thế Tôn nói với Tỷ-kheo ấy:
– Này Tỷ-kheo, không phải đất nứt vỡ. Đó là Ác ma đi đến để làm mờ mắt các ông.
Rồi Thế Tôn biết được: “Đây là Ác ma”, liền nói bài kệ cho Ác ma:
Sắc, thanh, vị và hương, Cùng toàn bộ xúc, pháp, Là thế vật rùng rợn, Làm mê loạn ở đời.
Đệ tử bậc Chánh Giác, Chánh niệm, vượt khỏi chúng,
Vượt thế lực Ác ma, Như mặt trời sáng chói.
Rồi Ác ma biết được: “Thế Tôn đã biết ta, Thiện Thệ đã biết ta”, buồn khổ, thất vọng, liền biến mất tại chỗ ấy.
Tác quyền © 2023 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.